Ông già nọ ở một mình, kinh tế thuộc hạng khá giả. Một cô gái đáng bậc tuổi con vào nhà và nói với ông.
- Tôi cần tiền, lão cho tôi năm triệu, tôi sẽ để yên cho lão.
Bằng không tôi sẽ xé quần xé áo và hô hoán lên là lão đã làm nhục tôi. Lão suy
nghĩ đi... một là mất tiền, hai là mất danh dự.
Ông già hơi bị bất ngờ trước một kiểu tống tiền quái dị. Nhưng
bản tính khôn ngoan đã nhắc ông bình tĩnh và nghĩ cách ứng phó kịp thời. Ông
lấy lại bình tĩnh và nói với kẻ tống tiền.
- Cháu cần tìm ai, nói tên rồi bác chỉ cho.
Cô gái lại nhắc lại.
- Tôi cần tiền, lão cho xin năm bảy triệu... nhanh lên.
Ông già vẫn bình thản đưa cho cô gái kia một tờ giấy và cái bút,
rồi bảo.
- Bác bị điếc, cháu hỏi tìm ai thì cứ viết tên vào đây, rồi bác
chỉ cho. Chứ nói vậy bác không nghe gì cả.
Cô gái lật đật viết vào tờ giấy.
"Tôi cần tiền, nên vào xin ông đây. Nếu ông cho tôi năm
triệu, tôi sẽ để ông yên. Ông không cho là tôi xé quần xé áo hô hoán lên, ông
đã làm nhục tôi... Ông muốn mất tiền hay mất mặt với xóm làng thì tùy
ông".
Ông già cầm tờ giấy lên đọc đi đọc lại, rồi gập tư bỏ vào túi áo
cười. Cô gái hơi ngạc nhiên, nói lẩm bẩm.
- Cười cái gì?
- Lão đâu có điếc hả con. Lão chỉ muốn có bằng chứng gấy trắng
mực đen này thôi con ạ. Bây giờ con kêu đi, hay để lão kêu hộ. Xóm làng và công
an họ đến rồi họ sẽ xác minh...
Kẻ lừa đảo tái mặt, quỳ xuống xin ông già tha tội.
- Con xin ông... vì túng quẩn nên đã lỡ làm liều.
Ông già cũng chẳng hơi đâu mà xử phạt kẻ giang hồ. Ông chỉ nhẹ
nhàng bảo,
- Cháu chỉ là bậc con bậc cháu, nên ông không nỡ nào trừng phạt
cháu mà thôi. Về cố gắng làm ăn đi cháu ạ. Đừng sống thế này rồi sớm muộn gì
cũng sa vào vòng pháp luật mà thôi.
Không có nhận xét nào:
Đăng nhận xét