Thứ Tư, 24 tháng 5, 2017

Ra mắt

Một anh chàng ra mắt bố mẹ người yêu, trong lúc chờ cơm, ngồi buồn, anh bắt chuyện với ông bố nổi tiếng khó tính :
- Dạ , bác có thuốc lá không cháu xin một điếu ạ ?
Ông bố đang đọc báo cũng liếc nhìn :
- Cậu cũng hút thuốc cơ à ?
- Dạ, cháu nghiện rượu, nên những lúc không được uống rượu cháu hút thuốc.
Ông bố bắt đầu ngạc nhiên :
- Cậu nghiện cả rượu nữa ?
- Dạ, cũng chỉ tại thói mê cờ bạc của cháu, mỗi lần đánh cờ bạc cháu uống rất nhiều rượu
Nối tiếp ngạc nhiên, tròn mắt, ông bố hỏi tiếp :
- Cả cờ bạc nữa, trời ơi ????
Chàng trai hỏi lại :
- Trong tù thì biết làm gì ngoài đánh cờ bạc đâu bác ?
Hoảng hốt, ông bố bật dậy :
- Cậu..cậu đã đi tù rồi cơ à ?
Trầm ngâm hồi lâu, chàng trai trần tình :
- Bác làm cháu nhớ lại mối tình đầu của mình, hồi ấy chúng cháu mến nhau dữ lắm. Nhưng bố cô ấy kịch kiệt phản đối. Thuyết phục không thành, trong lúc tuyệt vọng, cháu..cháu...nhưng cháu thề là cháu không cố ý bác à !
....
- Bác, bác ơi, bác sao thế ạ, bác ơi, bác có làm sao không, mọi người ơi, bác nhà mình sao vậy nè.........

Thứ Ba, 23 tháng 5, 2017

Chết cả lũ bây giờ

Răng nói với lưỡi
- Tao mà phập nhẹ 1 cái chắc mày đau lắm nhờ !?
Lưỡi trả lời:
-Tao mà lỡ lời nói với ai thôi là 32 thằng đàn em của mày rụng hết đấy con ạ.
Mồm chen vào:
- Còn tao mà mở mồm nói dại thì 2 thằng chúng mày lẫn vào nhau là cái chắc.
Não kết thúc:
- Im mịa hết đi không. Tao lao đầu vào tường chết cả lũ bây giờ ?

Thứ Hai, 22 tháng 5, 2017

Thế là hai vợ chồng cãi nhau

Vợ tôi hỏi: Trên TV có gì lạ không anh ?
Tôi trả lời: Có rất nhiều bụi bậm, chắc tại em quên lau.
Thế là hai vợ chồng cãi nhau. 

Chủ Nhật, 21 tháng 5, 2017

Coi chừng bể trứng!

Trên chuyến xe buýt đông người không còn chỗ ngồi, anh thanh niên thấy một bao tải bèn ngồi lên. Một bà ngồi kế bên bỗng hét lên:
- Coi chừng bể trứng!
- Bao tải này đựng trứng hả? 

- Anh thanh niên hỏi.
- Không có, bao này đựng dây kẽm gai!?

Thứ Bảy, 20 tháng 5, 2017

Tình yêu là...

Các bác sĩ cho rằng: "Tình yêu là căn bệnh, cần chữa trị bệnh nhân bằng chế độ nằm giường".
Nhà vật lý: Sao lại gọi tình yêu là căn bệnh được khi mà nó tiêu hao năng lượng nhiều như thế. Phải gọi tình yêu là hoạt động.
Nhà cơ học: Sao lại gọi tình yêu là hoạt động được, khi mà tổ hợp máy chính vẫn đứng yên? Phải gọi tình yêu là nghệ thuật.
Nhà nghiên cứu nghệ thuật: Sao lại gọi tình yêu là nghệ thuật khi mà ai cũng e ngại phô ra cho người khác xem? Phải nói tình yêu là trò gian lận.
Luật gia: Sao gọi tình yêu là trò gian lận khi mà hai phía đều thỏa mãn. Phải nói tình yêu là hợp đồng sản xuất.
Nhà doanh nghiệp: Sao lại gọi tình yêu là hợp đồng sản xuất được khi mà chi phí tốn kém nhiều hơn giá trị sản phẩm cuối cùng. Phải nói tình yêu là khoa học.
Giáo sư: Sao gọi tình yêu là khoa học được khi mà đám sinh viên làm được còn tôi thì không?

Thứ Sáu, 19 tháng 5, 2017

Con xin chịu thay

Một ông chồng cầu nguyện: "Lạy Chúa! Con rất yêu vợ con. Nếu cô ấy đau đầu, con xin đau thay; nếu cô ấy buồn, con xin buồn thay; nếu cô ấy phải chịu cảnh góa bụa, con xin chịu thay..."

Thứ Năm, 18 tháng 5, 2017

3 bông hồng

Ở cửa hàng hoa, một người đàn ông trung niên chọn 3 bông hồng và bảo bà bán hàng:
- "Mấy bông hoa này là để gửi cho vợ tôi nhân kỷ niệm ngày cưới".
- Bà hãy đính kèm vào đây một dải băng lụa thật đẹp có dòng chữ: "Mỗi bông hoa này đánh dấu một năm anh thực sự được hưởng hạnh phúc vợ chồng cũng như niềm vui của cuộc sống".
Bà bán hàng tỏ vẻ xúc động:
- Ông mới lấy vợ 3 năm thôi hả?
- Không, 30 năm.

Thứ Tư, 17 tháng 5, 2017

Làm đàn ông thật khó!

- Nếu bạn để cô ấy ở nhà và cố gắng bảo vệ cô ấy khỏi cuộc sống đầy khắc nghiệt, bạn thật gia trưởng.
- Nếu bạn ở nhà làm nội trợ, bạn thật đàn bà.
- Nếu bạn cố gắng làm việc, bạn sẽ chẳng có thời gian dành cho cô ấy.
- Nếu bạn không làm việc, bạn là một kẻ vô dụng.
- Nếu bạn khen cô ấy đẹp, đó là sự quấy rối.
- Nếu bạn không nói gì, bạn thật vô cảm.
- Nếu bạn khóc, bạn quá yếu đuối.
- Nếu bạn không khóc, bạn là một kẻ máu lạnh.
- Nếu bạn quyết định cái gì đó mà không bàn với cô ấy, bạn là kẻ độc đoán.
- Nếu cô ấy quyết định cái gì đó mà không bàn với bạn, cô ấy là người phụ nữ hiện đại.
- Nếu bạn muốn cô ấy làm việc mà cô ấy không thích, đó là sự vô lương tâm.
- Nếu cô ấy muốn bạn làm việc mà bạn không thích, đó là vì cô ấy muốn tốt cho bạn thôi.
- Nếu bạn nhìn các cô gái đẹp trên đường, bạn quá phóng đãng.
- Nếu bạn không chú ý đến các cô gái đẹp, bạn thật không bình thường.
- Nếu bạn mua hoa cho cô ấy, bạn đang có âm mưu gì đây.
- Nếu bạn không mua hoa, bạn thật thô thiển.
- Nếu cô ấy mệt, cô ấy quá vất vả.
- Nếu bạn mệt, bạn không còn yêu cô ấy nữa.
 

Thứ Ba, 16 tháng 5, 2017

Tao không đi mua bia đâu đấy

Có đàn rùa nọ tụ tập nhậu nhẹt. Giữa chừng thì hết bia, cả bọn biểu quyết bắt một con đi mua bia. Hai tiếng đồng hồ rồi ba đến bốn tiếng vẫn chưa thấy bia đâu, chúng bắt đầu rủa:
- Đệt! Cái thằng đến là lề mề. Làm cái gì cũng chậm chạm.
Bỗng một giọng yếu ớt từ ngoài cửa cất lên:
...
Chúng mày... chúng mày mà còn nói xấu tao nữa là tao không đi mua bia đâu đấy!!!!!!!

Thứ Hai, 15 tháng 5, 2017

Đây mới chỉ là thang máy

Một bà khách dưới quê lên cự nhân viên khách sạn:
- Các anh nghĩ tôi là dân quê mùa nên nhét vào cái phòng bằng lỗ mũi này ư? Không bao giờ.
- Thưa bà, đây mới chỉ là thang máy.

Thứ Năm, 11 tháng 5, 2017

Lại còn trách ta

Một sinh viên lười nhác thường bị điểm kém than vãn với Thượng Đế:
- Thượng Đế ơi! Tại sao người lại đối xử với con như thế? Con đã làm sai điều gì ạ!
Thượng Đế mỉm cười:
- Con đã làm sai 14/15 câu hỏi lại còn trách ta!

Thứ Tư, 10 tháng 5, 2017

Đó là do năng khiếu ạ

Cô giáo hỏi Tít:
- Em học được ở đâu mà viết lắm lỗi chính tả thế này?
- Thưa cô, cái đó không thể học được vì đó là do năng khiếu ạ.

Thứ Ba, 9 tháng 5, 2017

Thì chúng ta phải dùng răng của mình chứ sao

Trong giờ Sinh học, thầy giáo giảng bài: "Để đoán biết tuổi của các động vật có xương sống, người ta thường quan sát hàm răng của chúng".
Một cậu bé đứng dậy hỏi:
- Thưa thầy, em thấy như con gà lại không có răng. Mình làm thế nào để biết tuổi nó ạ?
- Thì chúng ta phải dùng răng của mình chứ sao!
- !!!

Thứ Hai, 8 tháng 5, 2017

Những giấc mơ ngọt ngào

Chào bạn! Bạn đang có mặt trên chuyến bay của hãng hàng không "Sweet Dreams – Những giấc mơ ngọt ngào". Bạn hãy nằm ngoan trên giường, ôm chặt gấu bông, nhắm mắt thật kỹ vì trong khoảng 5 phút nữa chuyến bay sẽ bắt đầu khởi hành. Hãy tận hưởng thời gian tuyệt vời này trong đêm nay bạn nhé! ^^

Chủ Nhật, 7 tháng 5, 2017

Đoán điềm giải mộng

Trước ngày “Tình Nhân” (Valentine) vợ tôi nói: Đêm hôm qua, em nằm mơ thấy anh tặng em cái nhẫn hột xoàn, thế nghĩa là gì hả anh?
Ngày lễ “Tình Nhân” tôi tặng nàng cuốn sách "Đoán điềm giải mộng"
Thế là hai vợ chồng cãi nhau.

Thứ Bảy, 6 tháng 5, 2017

Hịch học trò 2..8

Ta thường nghe Nguyễn Hiền, thế kỉ 13, là trẻ nghèo mê đèn sách, 13 tuổi đỗ Trạng nguyên, giải đề văn...mở cực khó vua ra mà dễ như ăn ớt.

Lại từng nghe Lương Thế Vinh, thế kỉ 15, cùng đám bạn chăn trâu cắt cỏ, ngồi yên dưới gốc cũng tính được chiều cao cây đại thụ, vô tình mà sử định lí Pi – ta – go còn ngon hơn xáo (***)(***)(***).

Michael Faraday, chú bé đóng sách nghèo thất học thế kỉ 19, ngày quên...ngủ, đêm quên...ăn, để thực hành đến 16 401 thí nghiệm, lưu tiếng thơm vf toả ánh...điện cho đến muôn đời sau.

Sam walton, cậu học trò không phải thông minh nhất nhưng biết cách làm mọi việc một cách tốt nhất, vừa học vừa vắt sữa bò, đóng chai, lớn lên đã làm đảo lộn cả dây chuyền phân phối thương mại thế giới.

Các ngươi nếu vốn dòng ham chơi, tất không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy sẽ nửa tin nửa ngờ. Nay ta lấy chuyện nay mà nói:

Nguyễn Thanh Lam ở Nam Định là người thế nào?

Nguyễn Quốc Nam Phương và người em ruột Nguyễn Quốc Nam Anh là người thế nào?

Vậy mà, cô bé bán khoai Bình Gấm đỗ cả 3 trường đại học, chẳng nệ đề thi... khoai.

Lẽo đẽo theo chiếc xích lô của cha, Thanh Lam cũng đến được Thành Rôm mà nhận huy chương Bạc Vật lý toàn cầu, chẳng hề chi khó nhọc.

Nguyễn Quốc Nam Anh mới 8 tuổi đạt 550 điểm tóp phồ, phá kỷ lục của chị Nam Phương đạt năm 11 tuổi.

Này các ngươi. Người người thành thiên tài, há dễ mình thành thiên... tai? Người người giỏi tóp phồ, há dễ ta đây thành teo... tóp? Huống chi ta cùng các ngươi sinh ra và thời xã hội học tập, i tờ (I. T) phải biết, sống trong thời hội nhập, ing lít (English) phải thông.

Nhìn thấy đất nước nghèo khó, bà con ra nước ngoài làm lao công , mà nhục.

Lại ngắm các khu chế xuất, kẻ cậy tiền bóp nạt liền anh liền chị, mà đâu.

Các ngươi thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đía. Chỉ giận rằng, tới bữa quên ăn vì chơi game, nữa đêm vỗ gối vì “zô” liền 3 ly, ruột đâu như cắt vì Man thắng Chen xi, vì vạn sự như i...talia thời mùa ơ roo 2008.

Các ngươi dưới trướng mẹ cha. Xã hội cho cơ hội lớn. Cơm ăn 3 bữa quần áo mặc cả ngày. Người thấp mẹ cho đi guốc cao, óc ngắn cha cho đi học trường dài. Đi bộ thì cấp tiền bus, đi xe thì cho xe đạp... ruồi. Ngày tập đến đổ mồ hôi thì cha cho quạt, đêm học đến đổ... máu thì mek bơm thuốc diệt muỗi. So với tì tướng ngày xưa còn hiếm được thế, so gì con thiên hạ ngày nay nào có kém cạnh gì.

nay các ngươi ngồi nhìn dân nghèo mà không biết lo, nhìn đất nước tụt hậu mà không biết thẹn. Làm kẻ có học mà không thành tinh hoa. Kẻ lấy tú lơ khơ làm vui, người lấy game online, đua đòi hút xách làm trọng. Con nít rặt biết xem trò viôcờlíp xám, ba tuổi ranh đã làm diễn viên con ỉn rủ rê nhau ên oép nhé em yêu!

Kẻ không học không biết điều tri lý, làm sao có hạnh phúc?

Trẻ không học lớn lên biết làm gì? Bần cùng sinh đạo tặc, lúc bấy giờ các ngươi muốn vui chơi phỏng có được không?

Nay ta bảo thật các ngươi:

Phải học làm sao để bổ đầu ngươi ra toàn com pa thước kẻ.

Phải biết thẹn thế nào nếu chỉ có phao phỏm, hư danh.

Nay ta chọn lọc binh pháp đông tây kim cổ hợp thành một tuyển gọi là các môn học yếu lược theo thời khoá biểu nhà trường. Năm học mới sắp tới gần, nếu vẫn còn dốt nát thì há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất che chở này nữa? Lúc bấy giờ cha mẹ cho mấy gậy vào mông, không nước mắt đầm đìa phỏng có được không?

Cho nên ta đọc bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.

Thứ Sáu, 5 tháng 5, 2017

Hịch S.V 2.7

Ta thường nghe: Kỷ Tín cho Cao Ðế chép bài nên bị phạt; Do Vu cho Chiêu Vương mươn phao mà bị đình chỉ thi; Dự Nhượng nuốt phao,che tội cho chủ. Kính Ðức một chàng tuổi trẻ, thân phò Thái Tông thoát khỏi vòng vây của CSCĐ;. Từ xưa các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì bạn, đời nào chẳng có? Ví thử mấy người đó cứ khư khư theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến ra trường với cái bằng đỏ, sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được?

Các ngươi vốn dòng game thủ,thông thạo choém gió, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện thứ 4 thi Vật Lý mà nói:lớp ta binh hùng 50 người.tướng giỏi không có 1 tên.vậy mà bao phen đương đầu với đội quân Giám thị,quản sinh.....để rồi lưu tiếng tốt muôn đời.

Huống chi, ta cùng các ngươi sinh ra phải thời thi cử, lớn lên gặp buổi gian nan. Trộm nhìn giám thị đi lại nghênh ngang trong lớp, uốn tấc lưỡi cú diều mà lăng nhục anh em.kẻ coi thi mà đòi ngọc lụa để phụng sự lòng tham khôn cùng; khoác hiệu Giảng Viên mà hạch bạc vàng, để vét kiệt của kho có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi tai họa về sau.

Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm lên facebook, ruột đau như cắt, bụng đói cồn cào; chỉ giận chưa thể thi thố cho ra hồn; dẫu cho trăm tên này phơi ngoài bảng điểm, nghìn con điểm bọc trong phong bì, cũng nguyện xin làm.

Các ngươi ở lâu trong lớp, nắm giữ binh quyền, không có bút thì ta cho mượn; không có vở thì ta cho giấy;không làm bài tập thì ta bao che; lộc ít thì cùng ta đánh lô. Ði thủy thì ta cho thuyền; đi bộ thì ta cho xe đạp,xe máy,ô tô(xe bus). Lâm trận mạc thì cùng nhau sống chết; được nhàn hạ thì cùng nhau vui cười. So với Công Kiên đãi kẻ tỳ tướng, Ngột Lang đãi người phụ tá, nào có kém gì?

Nay các ngươi ngồi nhìn anh em chết mà không biết lo; thân chịu quốc sỉ mà không biết thẹn. Làm cán bộ lớp đứng hầu quân man mà không biết tức; nghe nhạc thái thường đãi yến sứ ngụy mà không biết căm. Có kẻ lấy việc chơi AOE làm vui; có kẻ lấy việc HELP LIFE làm thích. Có kẻ chơi bời thâu đêm; có kẻ chát với gái để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ tính đường sản nghiệp mà quên việc lớp,trễ việc quân. Có kẻ thích rượu ngon(cái này thì ta cũng thích); có kẻ mê giọng nhảm. Nếu bất chợt thi giữa kì, cuối kì thì trận đế chế không xong nổi bài; mẹo help life không đủ thi hành mưu lược nhà binh,gái gú bận không ích gì cho việc tiến thân. Tiền của dẫu lắm không mua được bài phôto ngoài cổng(vì ở trong phòng thi rùi);. Chén rượu ngọt ngon không làm giám thị say ngất; giọng hát réo rắt không làm giám thị điếc tai điếc tai. Lúc bấy giờ cả lớp ta đều bị trượt, đau xót biết chừng nào! Chẳng những thái ấp của ta không còn mà bổng lộc các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những bài thi ta bị kẻ khác giày xéo mà điểm chác các ngươi cũng nát bét như ta; chẳng những thân ta kiếp này chịu nhục đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tên xấu còn lưu, mà gia thanh các ngươi cũng không khỏi mang danh là học ngu bị đuổi. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi muốn vui chơi thỏa thích, phỏng có được chăng?

Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc đặt mồi lửa dưới đống củi nỏ làm nguy; nên lấy điều kiềng canh nóng mà thổi rau nguội làm sợ. Phải học hành thường xuyên, dượt chép bài, khiến cho ai nấy đều giỏi như khổng Minh, mọi người đều tài như Nguyễn Trãi, có thể làm bài ngon lành. Như thế chẳng những bài thi của ta được điểm cao mà bài thi của các ngươi cũng được khen ngợi ;chẳng những tên tuổi ta được lưu danh nghìn thu mà tên tuổi các ngươi cũng được vang xa; chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí, mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm; chẳng những thụy hiệu ta không hề mai một, mà tên họ các ngươi cũng sử sách lưu truyền. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn vui chơi, phỏng có được không?

Nay ta chọn lọc tên các 4RUM các nhà hợp thành một quyển, gọi là Choém Gió 4 Rum Yếu Lược. Nếu các ngươi biết chuyên lên các 4rum này, theo lời ta hướng dẫn, thì trọn đời là bằng hữu; nhược bằng khinh bỏ các trang này, trái lời ta thì trọn đời là nghịch thù.

Vì sao vậy? sắp thi đến nơi còn không chịu học,bị điểm D,F mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn rửa nhục, không lo học hành,kẻ học được lại không cho chép chẳng khác nào quay bút mà xin đầu hàng, giơ tay không mà nộp giấy trắng. Nếu vậy, rồi đây, sau khi ra trường, để thẹn muôn đời, há còn mặt mũi nào đứng trong cõi trời che đất chở này nữa?

Cho nên ta viết bài hịch này để các ngươi hiểu rõ bụng ta.

Thứ Năm, 4 tháng 5, 2017

Hịch ăn uống 1.7

Ta thường nghe: Phở chín khi cần có thể dùng như Phở Tái; Hành khô chìa lưng chịu nắng, có thể thay cho Hành Tươi; Thịt nướng trên than hoa, có thể báo thù cho ngạ chủ (người đói); Gà quay chặt đùi có thể cứu nạn cho học trò xa nhà. Bò thăn một cân thái nhỏ, cũng phò Sinh viên thoát khỏi vòng vây Giặc đói; Kê trảo nướng một bó, miệng cắn vào, không nhanh thì hết cả. Từ xưa các bậc trung thần nghĩa sĩ, bỏ mình vì bát nước dùng, đời nào chẳng có ? Ví thử mấy người đó mà không khư khư theo thói nhi nữ thường tình thì cũng đến chết đói ở xó cửa, sao có thể lưu danh sử sách cùng trời đất muôn đời bất hủ được?

Các người vốn đang no chưa có lòng ăn uống, không hiểu văn nghĩa, nghe những chuyện ấy nửa tin nửa ngờ. Thôi việc đời trước hẵng tạm không bàn. Nay ta lấy chuyện Cơm, Cháo hàng ngày mà nói: Cơm tám là món thế nào ? Bò xào hoa lý, cùng nhiều gia vị khác là món thế nào? Vậy mà đem một cái âu cơm nhỏ tày cái đấu ăn hết có thể đương đầu với đống sách vở đông cả trăm vạn, khiến cho sĩ tử nhà trường quận Cam đến nay còn phát thèm thuồng! Nộm xoài thái lan là món thế nào? Nui bơ đường cùng các biến thể của nó lại là món thế nào? Vậy mà giúp Ma Vương xông vào chốn code, scrip lủng củng muôn dặm, sơn sửa Quan Cốc trong khoảng vài giờ, khiến cho phố phường sạch đẹp, công đức vô lượng tới nay còn lưu tiếng tốt!

Huống chi, ta cùng các người sinh ra phải thời loạn xạ, lớn lên gặp buổi khó khăn. Lén nhìn người ta nhậu nhẹt nghênh ngang ngoài đường, nói líu lưỡi không ra hơi mà còn gọi em “Huệ”(?); đem tấm thân say khướt mà coi đường thẳng thành đường vòng. Ỷ có nhiều tiền mà đòi giò lụa, gà tần để phụng sự lòng tham ăn khôn cùng; khoác mỹ hiệu Ẩm thực mà ăn bạc ăn vàng, vét kiệt sức chịu của bao tử có hạn. Thật khác nào đem thịt ném cho hổ đói, tránh sao khỏi đau dạ dày về sau.

Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm thấy đói, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa; mới biết tầm quan trọng của lương thực, chỉ giận chưa thể xả thịt, lột da, ăn gan, uống tiết canh vịt(?); dẫu cho trăm thân ta chạy hoài toilét, nghìn thây ta ngập trong say xỉn, cũng nguyện xin làm.

Các người ở lâu nhăm nhe dưới đất Hà thành, Sẵn nắm giữ nồi niêu, không có bánh mỳ thì lấy tiền ra chợ mua; không có cá thì ta cho cần mà đi câu. Nước thấp thì ta quăng cước xa; mồi ít thì ta đào gium. Quân thủy thì ta cho lội bị bõm; Quân bộ thì ta cho đào đất nhóm lò. Vào trận nhậu thì cùng tranh nhau sống chết; được uống rượu xỉn rồi thì cùng nhau vui cười. Ra chỗ công viên ngồi thư giãn, so với thiên đường nào có kém gì?

Nay các ngươi ngồi nhìn nhau bị xì trét mà không biết lo; thân chịu suy dinh dưỡng mà không biết thẹn. Làm việc cả tháng không được xả hơi mà không biết tức; nghe nhạc KaraOke người ta hát phô mà không biết căm. Có kẻ lấy việc viết lách làm vui; có kẻ lấy việc bại sự làm thích. Có kẻ chăm lo cày cuốc để cung phụng sư tử; có kẻ quyến luyến bồ bịch để thỏa lòng vị kỷ. Có kẻ mải kiếm tiền mà quên đi thú tiu tiền; có kẻ ham trò cưa cẩm mà trễ hẹn chơi chung. Có kẻ thích rượu ngon mà không có bạn hiền; có kẻ mê mút sữa mà không người ủng hộ. Nếu bất chợt có cơn đói tràn sang thì viết lách hoài thể làm bớt mày xẩm mắt hoa; mẹo bại sự không đủ làm phấn khích cơ thể đang yểu nhược. Bồ bịch nhiều không điều khiển nổi tấm thân ngàn vàng; Sư tử quát mắng nhiều không ích gì cho việc cơm nước. Tiền của dẫu lắm không mua được cái gì ăn cho nó vui vẻ; Sữa tuy ngon có thể làm tăng mạch đập phấn kích được sao. Chén rượu ngọt ngon mà không có “bê tông” thì cũng say chết; giọng hát KaraOke réo rắt nhà hàng xóm không làm cơn đói điếc tai. Lúc bấy giờ “các cơ quan đoàn thể” đều suy nhược, đau xót biết chừng nào! Chẳng những sức lực của ta không còn mà sự vui vẻ của các ngươi cũng thuộc về tay kẻ khác; chẳng những công việc của ta không làm nổi mà lương tháng cũng chẳng để làm gì; chẳng những bồ bịch của ta bị kẻ khác dắt đi mà những chuyện đau bụng, đi toilét của các người cũng bị kẻ khác bới đào; chẳng những thân ta chẳng còn sức đi tắm,kiếp này chịu bẩn đến trăm năm sau tiếng nhơ khôn rửa, tật xấu còn lưu, mà tên họ các ngươi cũng không khỏi mang danh là tay vừa gầy vừa “kém tắm”. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi có muốn ăn chơi thỏa thích, phỏng còn có được chăng?

Nay ta bảo thật các ngươi: nên lấy việc "đặt mồi lửa dưới nồi lẩu" làm kim chỉ nam; nên lấy điều "kiềng canh nóng mà ăn ngay thịt nguội" làm phương án hành động. Phải vệ sinh răng miệng, tập dượt răng lưỡi, khiến cho ai nấy đều bụng bự cỡ như Ma Vương, mọi người đều bồ tượng như Xbox, có thể bêu đầu cá dưới que xiên nướng, mần thịt hết đống bánh mỳ thịt hộp ở trong bọc. Như thế chẳng những sức khỏe của ta mãi mãi vững bền mà bồ bịch các ngươi cũng suốt đời hú hí; chẳng những làm việc tại cơ quan mà như được nằm ấm êm trên giường nệm, mà tiền nong các người trong túi cứ sum vầy; chẳng những các môn thể thao người có thể chơi mà thân thể vẫn càng ngày càng múp míp; chẳng những thân Rùa ta kiếp này thỏa chí, mà đến các người, trăm ngày sau còn thấy vui thay; chẳng những danh hiệu sát thủ Hà Thành không hề mai một, mà hình dáng tên tuổi các cao thủ cũng được ghi nhớ. Lúc bấy giờ, dẫu các ngươi không muốn hoan lạc, phỏng có được không ?

Nay đại hội trù bị đã chọn lọc, lập kế hoạch ăn chơi sa đọa các nhà hợp thành một chuyến, gọi là Đại Hội Hà Thành Ăn Uống Version 1.7 – 2017, tổ chức theo kiểu dã ngoại ăn đồ ăn sẵn, câu cá giải trí, được con nào xào con đó tại Gia Lâm Hà Nội, tay trong tay, môi trong môi vào ngày 17/07/2017.

Nếu các người biết tin này, lại theo lời ta khuyến cáo, thì trọn đời vui sướng; nhược bằng khinh bỏ kế hoạch này, mà không tham dự thì trọn đời tiếc nuối không nguôi.

Vì sao vậy ? Cơn xì trét với chúng ta là kẻ thù không đội trời chung, mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn giải tỏa, không lo trừ tận gốc, lại không chịu ăn uống nhậu nhẹt, chẳng khác nào quay mũi giáo mà xin đầu hàng, giơ tay không mà chịu sự buồn bã của cuộc đời. Nếu vậy, rồi đây, sau khi đại hội xong rồi, lại để tiếc rẻ muôn đời, há còn mặt mũi nào mà bàn chuyện ăn chơi trong chốn này nữa?

Cho nên ta viết bài hịch này để các người hiểu rõ bụng ta (đang đói)

Thứ Tư, 3 tháng 5, 2017

Hịch khoa học công nghệ 1.0

Ta cùng các ngươi sinh ra phải thời bao cấp, lớn lên gặp buổi thị trường.
TRÔNG THẤY:
Mỹ phóng Con thoi lên vũ trụ chín tầng
Nga lặn tàu ngầm xuống đại dương nghìn thước
Nhật đưa rô bốt na nô vào thám hiểmlòng người Pháp
Anh dùng công nghệ gen chế ra cừu nhân tạo…
THẬT KHÁC NÀO:
Đem cổ tích biến thành hiện thực
Dùng đầu óc con người mà thay đổi thiên nhiên!
Ta thường tới bữa quên ăn, nửa đêm vỗ gối, ruột đau như cắt, nước mắt đầm đìa.
Chỉ giận chưa thể đuổi kịp nước Nga, vượt qua nước Mỹ,
mà vẫn chỉ hơn Lào, hao hao Băng la đét.
Dẫu cho trăm thân này phơi trên sao Hỏa, nghìn xác này bọc trong tàu ngầm nguyên tử, ta cũng cam lòng.
Các ngươi ở cùng ta,
Học vị đã cao, học hàm không thấp
Ăn thì chọn cá nước, chim trời
Mặc thì lựa May Mười, Việt Tiến
Chức nhỏ thì ta… quy hoạch
Lương ít thì có lộc nhiều.
Đi bộ A tít, Cam ry
Hàng không Elai, Xi pic.
Vào hội thảo thì cùng nhau tranh luận
Lúc tiệc tùng thì cùng nhau “dô dô”.
Lại còn đãi sỹ chiêu hiền
Giáo sư, tiến sỹ, thạc sỹ, cử nhân, ai cũng có phần, không nhiều thì ít.
Lại còn chính sách khuyến khoa Doanh nghiệp, giáo viên, trí thức, nông dân nhận cúp, nhận bằng còn thêm tiền thưởng.
THẬT LÀ SO VỚI:
Thời Tam quốc bên Tàu, Lưu Bị đãi Khổng Minh, Buổi hiện đại bên Nga, Pu tin dùng Mét vê đép, Ta nào có kém gì?
THẾ MÀ, NAY CÁC NGƯƠI:
Nhìn khoa học chậm tiến mà không biết lo
Thấy công nghệ thụt lùi mà không biết thẹn
Giáo sư ư? Biết “Thần đèn” chuyển nhà mà chẳng chạnh lòng
Tiến sỹ a? Nghe “Hai lúa” chế tạo máy bay sao không tự ái?
Có người lấy nhậu nhẹt làm vui
Có kẻ lấy bạc cờ làm thích
Ham mát xa giống nghiện “u ét đê”
Ghét ngoại ngữ như chán phòng thí nghiệm
Chỉ lo kiếm dự án để mánh mánh mung mung
Không thích chọn đề tài mà nghiên nghiên cứu cứu
Ra nước ngoài toàn muốn đi chơi
Vào hội thảo chỉ lo ngủ gật
Bệnh háo danh lây tựa vi rút com pu tơ
Dịch thành tích nhiễm như cúm gà H5N1
Mua bằng giả để tiến sỹ, tiến sy
Đạo văn người mà giáo sư, giáo sãi.
Thử hỏi học hành như rứa, bằng cấp như rứa, thì mần răng hiểu được chuyện na niếc na nô?
Lại còn nhân cách đến vậy, đạo đức đến vậy, thì có ham gì bút bút nghiên nghiên.
CHO NÊN:
“Tạp chí hay” mà bán chẳng ai mua “Công nghệ tốt” mà không người áp dụng.
Đề tài đóng gáy cứng, chữ vàng, mọt kêu trong tủ sắt
Mô hình xây tường gạch, biển xanh, chó ị giữa đồng hoang.
Hội nhập chi, mà ngoại ngữ khi điếc, khi câm?
Toàn cầu chi, mà kiến thức khi mờ, khi tỏ?
Hiện đại hóa ư? vẫn bám đít con trâu
Công nghiệp hóa ư? toàn bán thô khoáng sản
Biển bạc ở đâu, để Vi na shin nổi nổi chìm chìm, lưỡi bò liếm liếm
Rừng vàng ở đâu, khi bô xít đen đen đỏ đỏ
THẬT LÀ:
“Dân gần trăm triệu ai người lớn Nước bốn nghìn năm vẫn trẻ con”!
NAY NƯỚC TA:
Đổi mới đã lâu, hội nhập đã sâu
Nội lực cũng nhiều, đầu tư cũng mạnh
Khu vực có hòa bình, nước ta càng ổn định
Nhân tâm giàu nhiệt huyết, pháp luậtrộng hành lang
Thách thức không ít, nhưng cơ hội là vàng!
CHỈ E:
Bệnh háo danh không mua nổi trí khôn
Dịch thành tích chẳng làm nên thương hiệu.
Giỏi mánh mung không lừa nổi đối tác nước ngoài
Tài cờ bạc không địch nổi hắc cơ quốc tế.
Cặp chân dài mà nghiêng ngả giáo sư
Phong bì mỏng cũng đảo điên tiến sỹ.
Hỡi ôi,
Biển bạc rừng vàng, mà nghìn năm vẫn mang ách đói nghèo
Tài giỏi thông minh, mà vạn kiếp chưa thoát vòng lạc hậu.
Nay ta bảo thật các ngươi:
Nên lấy việc đặt mồi lửa dưới ngòi pháo làm nguy
Nên lấy điều để nghìn cân treo sợi tóclàm sợ
Phải xem đói nghèo là nỗi nhục quốc gia
Phải lấy lạc hậu là nỗi đau thời đại
Mà lo học tập chuyên môn
Mà lo luyện rèn nhân cách
Xê mi na khách đến như mưa
Vào thư viện người đông như hội
Già mẫu mực phanh thây Gan ruột, Tôn Thất Tùng chẳng phải là to
Trẻ xông pha mổ thịt Bổ đề, Ngô Bảo Châu chỉ là chuyện nhỏ
ĐƯỢC THẾ THÌ:
Kiếm giải thưởng “Phiu” cũng chẳng khó gì
Đoạt Nô ben không là chuyện lạ
Không chỉ các ngươi mở mặt mở mày,lên Lơ xút, xuống Rôn roi
Mà dân ta cũng hưng sản, hưng tâm, vào Vi la, ra Rì sọt.
Chẳng những tông miếu ta được hương khói nghìn thu
Mà tổ tiên các ngươi cũng được bốn mùa thờ cúng,
Chẳng những thân ta kiếp này thỏa chí,
Mà đến các ngươi, trăm đời sau còn để tiếng thơm.
Chẳng những tên tuổi ta không hề mai một,
Mà thương hiệu các ngươi cũng sử sách lưu truyền.
Trí tuệ Việt Nam thành danh, thành tiếng
Đất nước Việt Nam hóa hổ, hóa rồng
Lúc bấy giờ các ngươi không muốn nhận huân chương, phỏng có được không?
Nay ta chọn lọc tinh hoa bốn biển năm châu hợp thành một tuyển, gọi là Chiến lược
Nếu các ngươi biết chuyên tập sách này theo lời ta dạy bảo thì suốt đời lànhà khoa học chính danh.
Nhược bằng không tu thân tích trí, trái lời ta khuyên răn thì muôn kiếp là phường phàm phu tục tử.
VÌ:
Lạc hậu, đói nghèo với ta là kẻ thù không đội trời chung
Mà các ngươi cứ điềm nhiên không muốn trừ hung, không lo rửa nhục
Giữ một ngọn cỏ, cành cây, giọt nước của giang sơn cũng làm ta quên ăn mất ngủ
Mà các ngươi cứ điềm nhiên lo tranh quyền đoạt lợi
Chẳng khác nào quay mũi giáo mà đầu hàng, giơ tay không mà thua giặc.
Nếu vậy rồi đây không biết dân Việt ta đi về đâu nữa, ta cùng các ngươi há còn mặt mũi nào đứng trong trời đất này nữa?
Trí thức là nguyên khí quốc gia
Cho nên ta mới thảo Hịch này
Xa gần nghiên cứu
Trên dưới đều theo!

Thứ Ba, 2 tháng 5, 2017

Hịch Phây- Búc

Ta từng tới bữa online, nửa đêm lướt web, đầu đau, tay nhức, mỏi mắt vô cùng, chỉ mong bài post lên được nhiều like, share và còm-men, thì dẫu tay chân rụng rời như vừa hút cỏ, người gầy như cây bạch đàn chết khô chết nỏ, cũng nguyện xin làm.
Ta cũng từng nghe: Quân Kun mặc sịp vàng chổng mông chụp ảnh; Bà Tưng thả rông nhảy ầm ầm trước webcam; Kenny Sang nổ banh trời rồi ngửa mặt cho người đời chê chửi; Lệ Rơi vừa trồng ổi vừa tranh thủ làm MV post lên Phây… Từ xưa, những kẻ bất chấp tất cả để được nổi tiếng đời nào chẳng có? Ví thử mấy người đó cứ an phận trồng ổi, bán quần áo, nắng chạy ra, mưa trú vào, mệt ngồi nghỉ làm điếu thuốc lào, thì đến bao giờ mới nổi?
Ta ở nhà được vợ nuông chiều, không có laptop thì vợ mua cho laptop, không có wifi thì vợ lắp wifi, ra ngoài thì smartphone nhoay nhoáy trên tay, 3G bật cả ngày vì đã dùng gói Max-min 70k của Viettel trọn gói. Về mức độ đầu tư và chịu chơi, so với mấy người kể trên, nào có kém gì?
Để rồi, nhìn một post lượng like hơn chục mà thấy lo, bài đưa lên chỉ vài view lè tè mà thấy thẹn. Đã vậy, bọn cá mập ngoài biển còn ngày đêm rình rập cắn cáp quang. Khi cáp đứt, cấu hình khủng cũng không load được video, latop xịn không tải được status, Iphone 6 plus chính thức trở thành cục gạch không kém, không hơn. Đau xót biết chừng nào?
Nhưng đó là ngày xưa thôi, chứ giờ ta sợ rồi! Bởi ta nhận ra mình đang sống ở cái thời Internet và mạng xã hội rối ren, loạn lạc; cái thời mà mở máy tính ra là thấy cướp, hiếp, chém giết, lộ hàng; thời mà người ta nổi tiếng chẳng cần tài năng, chỉ cần ăn mặc hở hang đi bán bánh tráng, chỉ cần ngực to, đùi mẩy để lên mạng làm trò, đưa đẩy, khoe hàng; thời mà hot-gơn nhiều hơn lũ khỉ ở Hoa quả sơn, và hotboy thì nhung nhúc như đám người trong công viên nước Hồ Tây ngày miễn phí; cái thời mà một clip sex post lên Phây đủ sức khiến cô nữ sinh 15 tuổi phải từ giã cõi đời; cái thời mà chẳng may đi máy bay nằm ngủ dạng háng là lập tức bị người đời nhảy vào chửi cho tơi bời…
Ta sợ rồi! Và ta cũng biết mình không thể nổi tiếng được theo cách của những người trên đây, bởi mặt ta không đủ dày, và ta vẫn còn liêm sỉ.

Thứ Hai, 1 tháng 5, 2017

Quả tình yêu

Có một đôi uyên ương mới cưới đến nghỉ trăng mật trong một trang trại ở một vùng quê. Ông chủ trang trại khá tốt bụng, tạo điều kiện tối đa cho đôi bạn trẻ tận hưởng hạnh phúc. Đến bữa sáng ông ta ra trước sân gọi với lên căn gác nơi hai người đang trọ nhắc họ xuống dùng bữa. Chàng trai thò đầu ra và trả lời không cần ăn sáng. Đến trưa sau khi người đàn ông gọi, chàng trai ở trần thò đầu ra cửa sổ trả lời:
- Chúng cháu không cần ăn đâu, chỉ sống bằng quả của tình yêu thôi!
Ông chủ trang trại càu nhàu:
- Không ăn cũng không sao, nhưng ăn quả tình yêu thì nhớ đừng có lột vỏ ném xuống sân nhá. Sáng đến giờ đã mấy con vịt của tôi mắc ngẹn vỏ quả tình yêu của anh rồi đấy!

Nó sợ liền à

Cô giáo:
- Cháu nhà anh quá hiếu động, không biết ở nhà anh giáo dục cháu như thế nào?
Phụ huynh :
-Thưa cô con tôi sợ đòn lắm, nên muốn răn dạy cháu, mỗi lần cháu phạm lỗi cô cứ bợp tai thằng ngồi bên cạnh là nó sợ liền à.

Con tưởng

- Quan tòa: "Tại sao anh phải trộm chiếc xe ấy?"
- Tên trộm: "Bởi vì xe dừng ở cạnh nghĩa địa nên con tưởng chủ nhân nó đã qua đời!"

Nhầm số

Một người mới được nhận vào làm ở một công ty liên doanh. Ngày làm việc đầu tiên, anh ta gọi điện cho bộ phận phục vụ. Nhưng khổ thay, anh ta gọi nhầm số:
- Công ty quái quỷ gì thế này? Cho tôi một tách cà phê. Nhanh lên!
- Gọi lộn số rồi! Anh có biết đang nói chuyện với ai không?
- Không. - Tổng giám đốc!
Anh chàng ngập ngừng giây lát rồi hỏi: - Vậy ông có biết ông đang nói chuyện với ai không?
- Không. - Tốt! - Và anh ta nhanh tay cúp máy.

Trung Quốc kém chất lượng hơn Mĩ

Sau ba năm nghiên cứu tôi phát hiện:
- Người ngày xưa sống trong bom đạn, họ ăn cái gì mà sống dai sống khỏe.
- Người ngày nay ăn cái gì mà ai cũng sợ chết sớm.
>>Lí do là đồ trung quốc kém chất lượng hơn Mĩ…hihi