Thầy: Hình như tôi gặp em rồi phải không, tôi thấy em quen quen, ?
Tèo: dạ,
năm rồi em thi rớt, năm nay em thi lại ạ…
Thầy: à…thế
năm rồi tôi hỏi em câu gì nhỉ?
Tèo: Dạ,
thầy hỏi em “hình như tôi gặp em rồi phải không?
Thầy: Hình như tôi gặp em rồi phải không, tôi thấy em quen quen, ?
Tèo: dạ,
năm rồi em thi rớt, năm nay em thi lại ạ…
Thầy: à…thế
năm rồi tôi hỏi em câu gì nhỉ?
Tèo: Dạ,
thầy hỏi em “hình như tôi gặp em rồi phải không?
Cả lớp đang chăm chú nghe giảng, thầy giáo đang say sưa… bỗng một tràng “pháo” ròn tan vang lên. Thầy giáo quắc mắt:
– Ai?
Lớp trưởng
Tí nói ngay:
– Thưa thầy
anh Tèo “đánh rắm” đấy ạ!
– Hỗn! Tí
đâu, lấy sổ ra cho nó 2 điểm.
– Thưa thầy,
cho vào môn nào ạ?
Thầy giáo
suy nghĩ hồi lâu rồi phán:
– Cho vào
môn ngoại ngữ.
– Thưa thầy
cho vào mục nào ạ?
Thầy giáo
còn đang ngắc ngứ thì Tèo nói ngay:
– A, em
nghĩ ra rồi. Mục kiểm tra miệng.
Trong cung vua Càn Long, mấy chục cung tần mỹ nữ đang độ xuân sắc, đầy khát khao… nhưng mỗi ngày một héo hon vì vua hầu như chẳng dòm ngó tới. Một hôm Càn Long tới thăm thấy tình cảnh như thế mới hỏi vị thái y đi cùng tại sao lại như thế và giao cho vị thái y tìm cách chữa trị cho họ kẻo phí …của trời.
– Bệ hạ
yên tâm, hạ thần đã có thuốc đặc trị!
Đúng một
tháng sau, vua quay trở lại thăm thì thấy thấy tất thảy cung tần mỹ nữ trước
kia héo hon nay tươi cười, hồng hào, quyến rũ lạ thường. Vua mừng lắm mới hỏi vị
thái y:
– Nhà
ngươi có thuốc gì mà hay vậy?
Vị thái y
chỉ vào góc nhà. Có mấy cụ già lụ khụ đang nằm dặt dẹo, thở hắt ra ở xó nhà…
– Thưa bệ
hạ, kia là bã thuốc đấy ạ!