Thứ Năm, 29 tháng 7, 2021

Mánh làm ăn kiểu Do Thái@

  Một tay bác sĩ Do Thái thất nghiệp ở Mỹ ra mở phòng khám tư. Treo biển mỗi lần khám 20 đô, nếu chữa không khỏi đền 100 đô.

     Một tay luật sư thấy ngon ăn vào khám:

     - Tôi bị mất vị giác.

    - Ô kê. Này y tá lấy lọ thuốc ở ô 135 nhỏ vào miệng bệnh nhân. Y tá làm theo. 

     Ôi! Đây là dầu hỏa mà?

     - Chúc mừng ngài đã lấy lại vị giác. Cho xin 20 đô.

     Cay quá, tuần sau tay luật sư quay trở lại:

     - Tôi bị mất trí nhớ. 

    - Ô kê. Y tá lấy thuốc ở ô 135 cho bệnh nhân. 

     - Khoan, đó là dầu hỏa mà? 

     - Chúc mừng ngài đã lấy lại trí nhớ. Cho xin 20 đô.

      Tuần sau nữa tay luật sư quay lại: Tôi không nhìn thấy gì? 

     Bệnh này chúng tôi chịu. Đây là 100 đô mời ngài cầm lấy. 

    - Cái gì? Đây là 20 đô chứ đâu phải 100 đô?

    - Chúc mừng ngài đã lấy lại thị giác. Cho xin 20 đô.

Thứ Ba, 27 tháng 7, 2021

Đường tới thành công@

- Thưa Giáo sư, xin giáo sư cho biết con đường nào để đi tới thành công nhanh nhất ạ?

- À, vấn đề là xuất phát điểm của em ở đâu?

- Dạ, em vừa tốt nghiệp đại học ạ.

- Trường nào?

- Học viện Hành chính Quốc gia ạ.

- Thế thì gần thôi... 

Em đi lên Đê La Thành, rẽ phải vào Nguyên Hồng, gặp khu tập thể cũ nát xuống cấp nhất thủ đô đó chính là Thành Công em nhé!

Thứ Bảy, 24 tháng 7, 2021

Đề số 13@

Trong kỳ thi vấn đáp môn Cơ lý thuyết tại trường ĐHBK, Có chú sinh viên lên bốc đề thi, thay vì báo cho vị giáo sư biết số đề bốc được thì hắn thả lại ngay vào đống đề thi trên bàn. Thấy vậy, vị giáo sư hỏi :

- Sao anh lại làm thế ?

+ Thưa thầy, em hơi mê tín nên rất kiêng con số 13 ạ.

- Không được, nguyên tắc là cấm đổi đề.

Nói rồi, vị giáo sư lật tìm đề thì số 13 đưa cho chàng sinh viên.

Kết quả trả thi môn Cơ lý thuyết của chàng sinh viên là 9 điểm.

Các bạn cùng lớp đều rất nể phục và xin bí quyết học giỏi môn khó gặm nhất này. Chàng trả lời gọn lỏn:

- Có gì đâu ! Tớ chỉ học thuộc mỗi đề thi số 13.


Thứ Hai, 19 tháng 7, 2021

Phận đóng thế @

Thời bao cấp, cả nước đều khổ. Tôi cũng trong số đó. Từ miền trung tôi lưu lạc vào Saigon. Xích lô cũng đã từng, bốc vác cũng đã trải... nhưng không cạnh tranh nổi với họ. Thất nghiệp vẫn hoàn thất nghiệp. 

Ở nhờ nhà người bạn, sĩ diện, nên không cho nó biết hoàn cảnh của mình... sáng vẫn đạp xe đi đến tối mịt mới về.

Đi đâu giữa chốn xa lạ này ngoài công viên và những nơi công cộng? Tôi chọn sở thú làm nơi chờ sự mỉm cười của số phận. Với vài ổ bánh mì không và chai nước máy đã chuẩn bị trước. Tôi mua vé vào sở thú với vài đồng còm cỏi còn lại của mình... Ghế đá là nơi để ngồi mơ tưởng và cũng là nơi ngả lưng khi mệt mỏi. Bấy giờ, tôi sống không có hiện tại và cả tương lai.

Hết ngày này qua ngày nọ, chiếc ghế đá trong sở thú cũng dần thân thiết. Những đồng bạc lẻ của tôi cũng vơi dần.

Rồi ngày định mệnh cũng đến...Một ông trạc tuổi 40 đến ngồi bên cạnh và ngỏ lời:

- Chú em ở đâu mà anh thấy ngồi ở đây ba bốn ngày rồi?

- Dạ... Tôi ấp úng.

- Anh là giám đốc sở thú này. Ông ta giới thiệu.

- Dạ. Em có mua vé... Tôi như thanh minh.

- Ồ không, Anh có nói chuyện vé viếc đâu. Là thế này, anh thấy em khôi ngô hiền hậu... nên nói chuyện thôi. Ông ta giả lả.

Tôi yên tâm với thái độ đó nhưng vẫn tò mò...

- Em đang làm gì? Ông ta hỏi.

- Thất nghiệp. Tôi đáp gọn lỏn.

- Em muốn có việc làm ở đây không? Ông ta hỏi.

Tôi nhìn vào mắt ông ấy dò xét...

- Nghe giọng em, anh biết là người miền trung. Anh cũng có gốc gác ngoài đó... nên cảm mến. Ông ta tiếp.

- Nhưng công việc ở đây là gì? Tôi hỏi.

- Nhẹ nhàng thôi.... ông dừng một chút rồi nói tiếp.

- Số là trước đây, nước cộng hòa Tây Phi có tặng cho sở thú ta một con đười ươi...nhưng do chăm sóc kém và bọn nuôi trực tiếp bớt khẩu phần ăn... nên nó đã chết. Sợ phải trả lời lằng nhằng với cấp trên nên bọn anh giấu nhẹm chuyện này. Hơn nữa... sở thú của một thành phố to thế này mà thiếu... thì còn gì...

- Ý anh thế nào? Tôi vặn.

- Em giúp đóng vai đười ươi... và sẽ trả lương hậu! Bọn anh còn lưu lại bộ da...

Như người giữa dòng nước dữ vớ được phao, tôi đồng ý mà chẳng cần suy tính thêm gì. Học vài động tác của loài linh trưởng có xuất xứ tận Phi Châu, đêm đó, tôi khoác bộ da thú lên người và ngồi trong cái chuồng bốn bề lưới sắt.

Hôm sau, đúng vào ngày chủ nhật, khách tham quan đến sớm hơn thường nhật. Những đứa bé cùng bố mẹ diện những bộ đồ tươm tất nhất hớn hở vây quanh chuồng của tôi. Chúng phấn khích hét to: " Con khỉ! À không, con đười ươi đẹp quá!". Ban đầu thì hơi buồn nhưng vốn yêu trẻ con nên đưa tay chào chúng.

Ôi! Nó biết chào kìa! Bọn trẻ càng hét tợn!

Không bao lâu sau, chuồng của tôi trở thành trung tâm! Người ta bu kín vòng trong vòng ngoài. Chuối, cà rốt, dưa, cam quýt, mía, cà chua... quăng vào tới tấp! Trong đám âm thanh hỗn độn ấy, tôi nghe câu: "Một con khỉ thông minh và có hồn." Tôi vỗ hai tay vào ngực biểu lộ cảm xúc tốt đẹp; nhe hàm răng đầy bựa để cảm kích đám đông; vuốt nhẹ những bàn tay nhỏ bé đưa vào cảm thán... Ngày đầu tiên tôi đóng tốt vai khỉ. Ngày tiếp theo tôi trở thành sao trong sở thú. Ngày tiếp nữa tôi nổi tiếng như cồn. Chuồng cọp và sư tử kế bên vắng như chùa bà Đanh bởi tôi biết làm trò cho bọn con nít và cả lũ lớn xác ngu xuẩn ngoài kia.. Ngoài các thứ trái cây, lũ rồ kia ném cả tiền! Hễ giá trị càng cao thì tôi diễn trò càng lạ và càng lạ thì họ ném tiền càng nhiều...

Một lần, thấy một xấp tờ dollars ném vào.... tôi cao hứng nhảy thật cao và xui xẻo cho tôi là rớt qua... chuồng cọp!

Xong! Thế là xong! Mọi mơ ước tương lai của tôi xem như tan biến.

Con cọp giống Siberia to như bò mộng gầm gừ nhe những chiếc nanh gớm ghiếc. Hồn xiêu phách lạc. Tôi cay đắng phận mình... lẽ nào đến đây là hết với tuổi đời mới đôi mươi sao? lẽ nào...Tôi nhặt hai cục đá xanh nơi ngọn núi giả thấp lè tè của hắn với ý định quyết một phen sống mái chứ không thể xuôi tay! Bên ngoài, đám người la hét như ong vỡ tổ mà tôi không đủ tâm trí để phân biệt là họ đang cổ vũ tôi hay cản trở một vụ ra tay đẫm máu của chúa sơn lâm! Mặc. Trước cái chết, con khỉ tôi trở nên bình tỉnh lạ thường. Nếu trúng một trong hai cục đá to như trứng ngỗng của tôi thì voi cũng ngất ngư chứ đừng nói gì cọp!

Con cọp gầm gừ lùi dần vào hang và tôi nghe từ miệng của nó:

Ê! Thằng Quảng Nam! Tao cũng là thằng đóng thế như mi... Tao quê Quảng Ngãi. Mi mà ném cục đá đó thì... cha mẹ tao ai nuôi? "Thằng cọp" nói với đôi mắt ngấn nước. Tôi bỏ đá xuống, vỗ hai tay vào ngực và thong thả leo về chuồng mình trong tiếng reo hò của đám đông..

Thứ Ba, 6 tháng 7, 2021

Ngán lắm... vẫn phải ăn😚

 1kg buồn 

200g thất vọng

Thêm 1 muỗng mệt mỏi

Khuấy đều cho hụt hẫng vào 

Nấu lên ta được: món cháo chán đời@

Thứ Hai, 5 tháng 7, 2021

“BF” trong tiếng 🇬🇧

Một chàng trai nọ nói với một cô gái :

- Chúng ta là BF !

Cô gái hỏi : - BF là gì?

- Nghĩa là Best Friends ( bạn thân nhất )

Sau này khi họ hẹn hò, chàng trai lại nói với cô gái :

- Anh là BF của em !

Cô lại nhẹ nhàng hỏi : - BF là gì ?

Chàng trai đáp : 

- Là Boy Friend đấy ! ( bạn trai )

Nhiều năm sau khi họ cưới nhau, rồi sinh những đứa con đáng yêu anh lại dịu dàng nói :

- Anh là BF của em !

Cô gái vẫn dịu dàng đáp lại : - BF là gì ?

Chàng trai nhìn lũ con của mình rồi nhìn người vợ, hạnh phúc nói:

-Là Babies' Father ( bố của các con )

Khi những đứa con lớn dần, chàng trai lại nói :

- Chúng mình là BF.

Cô vợ tươi cười hỏi : - BF gì nữa đây anh ?

-Là  Beautiful Family ! ( gia đình hạnh phúc )

Một ngày, có đôi vợ chồng già cùng ngắm hoàng hôn, ông lão nói với vợ mình :

- Bà nó à, tôi là BF của bà đấy !

Bà lão cười với những nếp nhăn trên mặt:

- BF là gì hả ông ?

Ông lão mỉm cười thật hạnh phúc và trả lời một cách thần bí :

- Là Be Forever ! ( mãi mãi thuộc về nhau )

Khi ông lão hấp hối, ông vẫn nói :

- Tôi BF bà nha.

Bà lão trả lời với những giọt nước mắt đang lăn trên má : - BF là gì vậy ông?

Ông lão đáp : 

- Là Bye Forever! ( tạm biệt mãi mãi )

Rồi ông nhắm mắt. Vài tháng sau, bà lão cũng ra đi, trước khi nhắm mắt bà nói nhỏ bên mộ ông lão :

- BF nha ông ( Beside Forever - Bên nhau mãi mãi!

Đánh giá cao@

 Buổi sáng thứ hai đầu tuần, Tèo vừa đến công ty thì chạy ngay vào nói với giám đốc: "Thưa giám đốc, tôi muốn báo cho ông biết là hôm qua tôi vừa mới cưới vợ".

Ông giám đốc nhìn Tèo rồi cười:

- Tuyệt lắm! Xin chúc mừng anh. Tôi đánh giá rất cao những nhân viên đã có vợ.

- Sao lại thế ạ? Chẳng lẽ chưa có vợ họ làm việc không tốt sao?

Giám đốc nhún vai:

- Không phải vậy! Vì sau giờ làm việc đa số những người có vợ họ thích ở lại cơ quan hơn!

Thứ Năm, 1 tháng 7, 2021

Nhanh trí🤩

 Tèo đang ngồi ăn cơm với vợ thì cô bồ điện đến .

- Anh yêu à , anh có nhà không ?.

- Nguyễn thị Có.

- Anh có đến ngay chỗ em được không ? Chỗ hẹn hôm trước ấy...Em nhớ anh đến phát điên lên đây này.

- Nguyễn Thị Mai , anh chồng trả lời.

- Vẫn giờ như hôm trước anh nhé.

- Trần Như Thế .

- Mai gặp anh phải cho em tiền để em mua bộ đầm em thích nhé ?

- Hà Nhất Trí...

- Mai chúng mình phải gặp nhau thật lâu anh nhé , em yêu và nhớ anh nhiều lắm . Rồi cô bồ bỏ máy.

Tèo quát to vào máy :

- Đúng là đám cán bộ tổ chức công ty vô tích sự , đã bàn thống nhất những người năm nay được nâng lương , nâng bậc mà chẳng nhớ gì được. Cái gì cũng đổ lên đầu lãnh đạo , thật khổ !